CẮT
Một bữa nọ, Thượng Đế nói với Adam:
“Ta có một tin vui và một tin xấu cho con. Con muốn nghe tin nào trước?”
Adam ngước nhìn Thượng Đế và trả lời:
“Xin hãy cho con được biết tin vui trước.”
“Được! Ta cho con hai bộ phận mới, một cái gọi là não. Nó sẽ giúp con tạo ra những thứ mới lạ, giải quyết các vấn đề và có những cuộc trò chuyện thông minh với Eva. Cái thứ hai là bộ phận sinh dục. Nó sẽ mang lại cho con những khoái cảm thể chất, giúp con lưu truyền lại trí tuệ của mình và nhân rộng cuộc sống trên trái đất. Eva sẽ rất hạnh phúc khi con có bộ phận này để giúp nàng sinh con. ”
Adam vui sướng thốt lên :
“Đó là những món quà thật tuyệt vời mà Ngài ban cho con. Còn tin gì xấu sau sự kiện vui mừng này, xin Ngài cho con biết.”
Thượng Đế nhìn Adam với đôi mắt xót xa và nói:
“Con sẽ không thể sử dụng hai món quà này cùng một lúc!”
Nhận được hai món quà quý giá này Adam giữ chúng bằng hai cách khác nhau. Ông giấu bộ não vào sâu trong một chiếc hộp trên đầu và khơi khơi gắn bộ phận sinh dục vào giữa hai chân. Ở trong một vị trí chông chênh như vậy, bộ phận quý giá này đã không biết nép mình kín đáo lại cứ hay nghểnh cổ lên nhìn khắp chung quanh. Cứ vênh váo lên như một khẩu súng ngoài chiến trường, bộ phận này quên chỉ thị của Thượng Đế là “Eva sẽ rất hạnh phúc khi con có bộ phận này để giúp nàng sinh con” mà hào phóng ban…hạnh phúc cho khắp bàn dân thiên hạ. Đó là chuyện về sau này của con cháu ông Adam, còn vào thời kỳ của chính Adam thì ông chẳng còn cách nào khác hơn là chỉ có mỗi bà Eva để…mưa móc.
Chính lòng…bác ái của con cháu ông Adam đã gây chiến tranh trên khắp quả địa cầu này! Nguyên do là tại…Thượng Đế. Ngài đã ban cho ông Adam và dòng dõi của ông một khẩu súng thần! Cứ tha hồ tác xạ mà đạn vẫn cứ còn.
bao năm đeo lủng lẳng
một khẩu colt 45
khóa an toàn mở sẵn
viên đạn vẫn trong lòng…
(Luân Hoán)
Dư đạn, súng cứ ngông nghênh đi tác chiến trên khắp các vùng chiến thuật, chẳng màng tới lãnh thổ nhà. Vậy là có chuyện. Chuyện lớn chứ không phải chơi. Đó là chuyện chia lìa tức tưởi. Chuyện biệt ly này xảy ra trên khắp thế giới và Việt Nam chúng ta cũng là một bãi chiến trường lớn.
Dư luận ở Việt Nam vừa hoảng hốt ghi nhận những “trận đánh” sau xảy ra ở vùng đồng bằng sông Cửu Long. Tháng 7 năm 2005, ông C., 55 tuổi, bị chị T. dùng lưỡi hái cắt lúa phăng ngay cái hoang đàng hư đốn.
Ngày 25/8/2005, ông N.H.T. ở Tân Biên, Tây Ninh bị vợ cắt phăng súng khi đang ngủ.
Tối 14/9 ông Nguyễn văn Đ. ở Đức Hòa cũng bị vợ phong tước hoạn quan. Ngày 5/10 ông Nguyễn K. ở quận 2, Sài gòn, bị lưỡi dao lam của vợ sớt đẹp cục thịt dư.
Rồi anh M., cư ngụ tại ấp Xóm Lớn, xã Lý Văn Lâm, tỉnh Cà Mau bị vợ thiến trong khi anh đang say mèm, máu chảy ra lênh láng cả nhà mà không ai biết!
Đó là tình hình chiến sự mới nhất tại Việt Nam.
Bản tin chiến sự đau buồn này chỉ là tiếp nối tình hình sôi động trên khắp thế giới mà vụ anh John Wayne Bobbitt xảy ra vào ngày 23 tháng 6 năm 1993 tại Virginia, Mỹ, là cao điểm. Cũng cần nhắc lại vụ cắt nổi danh này để cùng nhau…học tập. Trong cái ngày “lịch sử” đó, bà vợ Lorena Bobbitt để cho chồng thỏa mãn sau khi anh đi uống rượu về, và sau khi chồng ngủ say, bà mới vào bếp lấy con dao bén nhất ra thi hành…án quyết!
Cắt xong, bà cho cái của nợ vào túi nhựa mang đi vứt vào một bụi cây tại một khu vực của thành phố Manassas, tiểu bang Virginia. Cảnh sát đã phải mất nhiều thời gian kiếm tìm mới thấy được cái túi oan nghiệt đó. Họ liền bỏ ngay vào thùng nước đá mang về bệnh viện để cho các bác sĩ nối lại. Sau đó là màn ly dị như mọi người đều đoán được. Phiên tòa xử vụ án này diễn ra vào tháng 2 năm 1994, theo cuộc thăm dò của tuần báo Newsweek, đã được 60% dân số Hoa Kỳ căng mắt theo dõi!
Nhưng câu chuyện của anh Bobbitt lại ồn ào hơn khi anh chơi một màn náo động dư luận sau khi… súng gãy lại lành. Anh chứng tỏ cùng bàn dân thiên hạ là súng của anh vẫn tốt bằng cách đi đóng phim sex! Dĩ nhiên những cuốn phim này bán đắt như tôm tươi vì anh nào cũng muốn rút kinh nghiệm.
Cái thứ đầy gân cốt nhạy cảm khi trồi khi sụt đó khi bị cắt lìa lại có thể…nối vòng tay lớn đánh đông dẹp bắc được như vậy sao? Được chứ! Bác sĩ Dương Quang Vũ thuộc chuyên khoa niệu, bệnh viện Chợ Rẫy, Sài gòn, đã bật mí việc phẫu thuật tế nhị này. Trong trường hợp bị cắt, bệnh nhân phải đến bệnh viện trong vòng 6 tiếng mới có khả năng nối lại và hồi phục được.
Thông thường một ca phẫu thuật mất từ 2 tiếng rưỡi đến 3 tiếng rưỡi. Trong thời gian sửa soạn ra tay, các bác sĩ phải… tu sửa khúc đoạn trường này trong môi trường lạnh. Đầu tiên, phẫu thuật gia sẽ khâu nối hai thể hang và thể xốp. Sau đó mới nối các mạch máu. Phải rửa sạch máu trong lòng mạch để tránh tắc mạch sau khi nối. Tiếp theo là sử dụng các dụng cụ vi phẫu thuật nối động mạch và tĩnh mạch lưng của chú nhỏ. Động tác này khá rắc rối vì có khi không tìm được động mạch và tĩnh mạch để nối, các bác sĩ bắt buộc phải bỏ qua giai đoạn này mang tới kết quả thảm sầu là chú nhỏ chỉ có thể là một vật trang trí cho đẹp mắt chứ không sử dụng được trong trường đao trận kiếm! Trong trường hợp phẫu thuật thành công thì chỉ 20 ngày sau vết thương có thể lành. Khi các mạch máu đã được nối và thông trở lại thì mọi hoạt động tâm sinh lý đều có thể coi là bình thường.
Việc có thể phục hồi được những vật thể ý nghĩa nhất của cuộc đời đã phân chia ra hai loại…sát nhân!
Thứ nhất là loại “còn một chút gì”. Cái còn đây là những…mảnh đời đứt đoạn. Cắt nhưng vẫn còn vương vấn chẳng nỡ đành đoạn. Trong 5 trường hợp ra tay của những bà vợ Việt Nam trong năm ngoái, 2005, đã được diễn tả ở trên thì có ba trường hợp các bà vợ vẫn còn…từ tâm! Các bà đã nộp chiến lợi phẩm cho bệnh viện và các bác sĩ đã nối lại thành công.
Thứ hai là loại “cạn tàu ráo máng”. Cắt xong là phi tang phần mềm vừa rời khỏi nguồn gốc một cái rột! Các bà thuộc loại này có rất nhiều sáng kiến. Như bà Kim Trần ở Alaska. Sau khi cắt xong, bà ném cái của nợ vào bồn cầu rồi giật nước cho trôi đi. Cảnh sát đã phải gọi cho Sở Vệ Sinh đến xem xét mọi ngõ ngách trong ống cống để tìm xem nó có toòng teeng ở đâu không. Phúc bảy mươi đời cho nạn nhân, sau hai tiếng đồng hồ lục lạo, họ đã tìm được anh chàng cố thủ ngay dưới cổ bồn cầu hình chữ S.
Bên Đài Loan, bà Hsiu Chan cũng làm y chang bài bản như bà Kim Trần ở Alaska. Cũng mạnh tay dục vào trong bồn cầu, cũng giận dữ giật nước cho trôi đi cái thứ khó nuốt. Báo hại cảnh sát cũng phải mầy mò tìm kiếm. Lần này “chàng” phiêu lưu xa hơn, chạy tuốt ra tận ống cống!
Nàng Antoinette Pasquez, 26 tuổi, bên xứ Côte d’Ivoire, chơi trò…nội trợ! Sau khi dùng dao bén cắt phăng thằng nhỏ của anh chàng chồng hờ lãng mạn 39 tuổi người Pháp từ mẫu quốc sang, nàng bèn bắc chảo chiên cục thịt không mất tiền mua như chiên xúc xích. Sau đó nàng trút ra đĩa làm một màn điểm tâm ngon lành. Khi bị bắt, nàng khai là vì quá thương yêu anh chàng Jean này mà chàng thì cứ mang gươm đi múa loạn xạ trong vườn của người khác nên cắt đi để giữ độc quyền. Cắt xong, báu vật đã nắm trong tay, nàng vẫn còn thương nên cho vào bụng để có được niềm riêng một cách chắc ăn. Nghe dễ thương biết bao!
Cũng thuộc trường phái bếp núc nhưng kỹ càng hơn là bà Kristina Popova, 28 tuổi, người Nga. Chắc là vì bà kiêng mỡ nên sau khi cắt cái…gậy thằng ăn mày của chồng là anh nhân viên hỏa xa Nikolai Ivanovich, 36 tuổi, bà liền cắt thành từng khúc, cho vào nồi hầm với khoai và cà rốt như hầm ragout rồi ngồi ăn ngon lành món ngầu pín!
Tại Houston, Texas, cô Delmy Ruiz lại mở ra một trường phái khác. Cô đã ra tay hành động khi ông chồng Rene Aramando đang say giấc điệp. Cô vứt cái thứ bạc bẽo đó qua cửa sổ cho chú cẩu sơi tái!
Dù vì lý do gì đi nữa thì hành động đành đoạn của các bà vợ có máu hoạn thư nồng độ cao này cũng phải ra tòa trả lời trước pháp luật. Họ bị kết tội gì bây giờ nhỉ? Tội ăn cướp đồ vật của người khác? Hay là tội xâm phạm…tư gia? Tội chiếm đoạt một thứ đã tưởng như là của riêng? Hay là tội ăn cắp…thịt?
Luật gia Huỳnh Minh Vũ cho biết là những bà cắt của quý của chồng bị ghép vào tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác được dự liệu trong điều 104 của Bộ Hình Luật ở Việt Nam. Nguyên văn điều luật này như sau: “Người nào cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ thương tật từ 11% đến 30% hoặc dưới 11% nhưng thuộc một trong các trường hợp sau đây thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm: dùng hung khí gây nguy hiểm; gây cố tật nhẹ cho nạn nhân; người ốm đau hoặc không có khả năng tự vệ; đối với người nuôi dưỡng mình; có tổ chức; có tính chất côn đồ hoặc tái phạm nguy hiểm”.
Như vậy rõ ràng cắt là tội cố ý gây thương tích chứ không phải những cái tội cà chớn mà tôi đã hài ra ở trên. Nhưng có phải chỉ là cố ý gây thương tích thôi chăng? Có mỗi thằng nhỏ làm vốn cho cuộc sống có hương hoa mà chơi luôn một phùa trăm phần trăm như thế e rằng chuyện phải…ầm ĩ hơn nhiều.
Đau đớn thay phận đàn ông!
Chưa hết. Người vợ chỉ bị ra ba tòa quan lớn nếu ông chồng làm đơn khởi tố theo đúng qui định trong Điều 105 của bộ luật Tố Tụng Hình Sự! Như vậy, nếu sự giận dữ không lớn bằng sự mắc cở không muốn chường mặt ra trước công chúng với vết thương lòng thì huề cả làng. Nếu ông chồng nhất định khiếu tố thì hình phạt và mức án do tòa án tuyên xử tùy theo tính chất của hành vi vi phạm và mức độ thương tích. Ngoài ra còn có những yếu tố giảm khinh: các bà thuộc loại “còn một chút gì” mà lại còn tỏ ra ăn năn hối lỗi, bảo vệ con chim đã rời tổ ấm, đưa chồng đi bệnh viện nối cánh chim giang hồ sẽ có điểm trước tòa. Còn các bà chằng thuộc trường phái “cạn tàu ráo máng” cho tang vật một đi không trở lại thì sẽ bị coi như là tăng trách nhiệm hình sự.
Luật thì như vậy, nhưng với tòa án…nhân dân thì luật nó lung tung lắm. Như trường hợp bà Kim Trần. Không phải bà Kim Trần ở vùng xứ lạnh cóng Alaska nói ở trên đâu mà là bà cũng tên Kim Trần ở Vancouver, Canada cơ. Bà này 38 tuổi, có 6 con với ông chồng tên Phùng Học Vi, 42 tuổi. Ông Vi ham vui có một cô bồ non trẻ đẹp khiến bà vợ nổi máu tam bành lên. Bà cắt lìa gươm thiêng của chồng bằng một con dao làm bếp. Sự việc ra trước tòa án của Tỉnh bang British Columbia, Canada do ông chánh án Patrick Dohm chủ trì. Tòa đã cân nhắc các sự kiện như sau.
Thứ nhất, người chồng Phùng Học Vi đã chung sống 18 năm với bà Kim Trần và có 6 đứa con, nay lại léng phéng có nhân tình khiến bà vợ ra tay cắt đứt của quý, tuy đã được nối lại nhưng hoạt động tiểu tiện và truyền giống không còn được như xưa.
Thứ hai, người vợ Kim Trần là người lo săn sóc cho 6 đứa trẻ mà nếu bà vào tù thì 6 đứa trẻ này sẽ mất đi tình mẫu tử thiêng liêng, gia đình sẽ tan vỡ để lại hậu quả điêu đứng cho những trẻ nhỏ. Do đó, tòa tuyên án 2 năm tù treo.
Tòa xử xong, tòa án…nhân dân mới cãi cọ. Dựa vào sự kiện bà Kim Trần đã trình bày trong nước mắt trước tòa là bà đã nài nỉ van xin chồng bỏ người tình trở về chung sống với vợ con mà ông vẫn say duyên mới không đoái hoài gì tới gia đình nên bà mới cắt vì quá thương yêu ông, Hội Phụ Nữ Chống Bạo Hành Với Phụ Nữ mà đại diện là bà Fatima Jaffer mới phát biểu: “Thật là bất công khi người chồng đi theo một phụ nữ khác mà bỏ rơi người đàn bà có con cái như vậy!”
Phía các ông phản pháo lại. Tiến sĩ Gerry của Hội Bảo Vệ Người Đàn Ông Bị Sách Nhiễu vùng Vancouver mỉa mai: “Thật kinh ngạc khi một người làm hành vi tệ mạt đến thế mà vẫn được quyền sống chung và săn sóc đám trẻ thơ.”
Một hội đực rựa khác, Liên Đoàn Các Người Đàn Ông vùng Lower Mainland tại Canada hỏi móc lại: “Chúng ta thử lấy ví dụ người vợ bị cắt mất một vú thì người chồng làm việc đó trong cơn cuồng nộ sẽ bị tòa án xử phạt ra sao?”. Ừ, không trả thù được vào cái chỗ đáng phải cắt mà không thể cắt được thì kiếm chỗ dễ cắt mà cắt chứ sao? Nhưng đã biết tìm tới điểm đáng cắt mà cắt như vậy thì bình tĩnh quá đi chứ, cuồng nộ ở chỗ nào? Trong ví dụ này, các ông đã xử dụng tới cái não, bộ phận mà Thượng Đế đã cấm dùng khi đã dùng tới cái thứ ở miệt dưới. Hóa ra Con Tạo thông minh tiên liệu hết mọi chuyện từ trước rồi.
Có thấy vụ cắt cái gò bồng đảo của vợ bao giờ đâu! Cũng rắc rối đấy chứ!
Anh chàng Tarzan mình trần chỉ có độc một cái khố trong rừng xanh tưởng một mình một cõi, thế mà cũng rắc rối. Chàng đã mất cái chỗ để giải thủy. Chẳng ai cắt cả, chỉ là một…chiến công!
Sau trận huyết chiến với chúa tể sơn lâm để dành quyền cai trị khu rừng già, cọp chúa bị hạ gục nhưng Tarzan bị thương nặng: mất một mắt, một cánh tay và…cái đó. Tất cả thú rừng bèn họp lại để quyết định cứu người hùng. Chim ưng tặng Tarzan một con mắt, đười ươi tặng một cánh tay và một chú voi con tặng chàng… cái vòi. Sau cuộc phẫu thuật tại bệnh viện, Tarzan trở lại rừng xanh, báo đen hỏi:
“Chẳng hay người hùng có bằng lòng với một thân thể mới như thế này không?”
Tarzan ngậm ngùi trả lời:
“Mắt chim ưng cho ta rất tốt, ta có thể nhìn được rất xa và rất rõ. Cánh tay của đười ươi cũng rất tốt, dài và khỏe. Chỉ duy có cái vòi của chú voi nhỏ tặng ta thì hơi bất tiện. Suốt ngày nó cứ vặt cỏ rồi nhét vào mông của ta!”
Song Thao
....
Con Ruồi
Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình.
Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!
Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng!
Thế là mọi chuyện bắt đầu.
Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tối đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm.
Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn.
Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi:
- Sao vậy anh?
Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn:
- Có người chết trôi kia kìa!
Vợ tôi cầm ly sữa lên:
- Chết rồi! Ở đâu vậy cà?
- Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à!
Vợ tôi nhăn mặt:
- Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!
- Hừ, mới sa hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!
Vì tôi đang ốm nên vợ tôi không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi:
- Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.
Tôi vẫn chưa nguôi giận:
- Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!
Vợ tôi trố mắt:
- Nó còn trong ly kia mà!
- Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi.
- Anh thấy sao anh còn uống?
- Ai mà thấy!
- Không thấy sao anh biết có hai con?
Tôi tặc lưỡi:
- Sao lại không biết? Uống vô khỏi cổ họng, nghe nó cộm cộm là biết liền.
Vợ tôi bán tính bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm, một lần nữa cô ta sẵn sàng nhận khuyết điểm:
- Thôi, lỗi là do em bất cẩn! Để em...
Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu nhận lỗi dễ dàng như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang:
- Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả đời vậy?
Vợ tôi giật mình:
- Anh bảo sao? Em làm gì mà anh gọi là bất cẩn cả đời?
- Chứ không phải sao?
- Không phải!
À, lại còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt:
- Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?
- Thì có làm phải có sai sót chứ? Anh giỏi sao anh chẳng ủi lấy mà cứ đùn cho em!
- Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giọng như thế hả? Cô nói với người ốm như thế hả? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô so sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà...
Thấy tôi kết tội ghê quá, vợ tôi hoang mang:
- Em đâu có nói vậy!
- Không nói thì cũng như nói! Cô tưởng cô giỏi lắm phỏng? Thế tháng vừa rồi ai làm cháy một lúc hai cái bóng đèn, tháng trước nữa ai phơi quần áo bị đánh cắp mà không hay? Cô trả lời xem!
Vợ tôi nhún vai:
- Anh lôi những chuyện cổ tích ấy ra làm gì? Hừ, anh làm như anh không bất cẩn bao giờ vậy! Anh có muốn tôi kể ra không? Tháng trước ai mở vòi nước quên tắt để cho nước chảy ngập nhà? Anh hay tôi? Rồi trước đó nữa, ai làm mất chìa khóa tủ, phải cạy cửa ra mới lấy được đồ đạc?
Tôi khoát tay:
- Nhưng đó là những chuyện nhỏ nhặt! Còn cô, năm ngoái cô lấy mấy triệu cho bạn bè mượn bị nó gạt mất, sao cô không kể luôn ra?
- Chứ còn anh, sao anh không kể chuyện anh đi coi đá gà bị mất xe? Rồi năm ngoái, ai nhậu xỉn bị giật mất điện thoại?
Cứ như thế, như có ma xui quỉ khiến, hai vợ chồng thi nhau lôi tuột những chuyện đời xửa đời xưa của nhau ra và thay nhau lên án đối phương, không làm sao dừng lại được. Tôi quên phắt là tôi đang ốm. Vợ tôi cũng vậy. Chúng tôi mải mê vận dụng trí nhớ vào việc lùng sục những khuyết điểm tầng tầng lớp lớp của nhau. Và thật lạ lùng, có những chuyện tưởng đã chìm lấp từ lâu dưới bụi thời gian, tưởng không tài nào nhớ nổi, thế mà bây giờ chúng lại hiện về rõ mồn một và chen nhau tuôn ra cửa miệng. Từ việc tôi ngủ quên tắt tv đến việc vợ tôi mua phải cá ươn, từ việc tôi bỏ đi chơi ba ngày liền không về nhà đến việc vợ tôi đi dự sinh nhật bạn đến mười hai giờ khuya v.v..., chúng tôi thẳng tay quậy đục ngầu quá khứ của nhau và vẽ lên trước mặt mình một bức tranh khủng khiếp về đối tượng.
Trời ơi! Thế mà trước nay tôi vẫn sống chung với con người tệ hại đó! Thật không thể tưởng tượng nổi! Tôi cay đắng nhủ thầm và bùng dậy quyết tâm phá vỡ cuộc sống đen tối đó. Tôi đập tay xuống bàn, kết thúc cuộc tranh cãi:
- Thôi, tra khảo hành hạ nhau thế đủ rồi! Tóm lại là tôi hiểu rằng tôi không thể sống chung với cô được nữa! Tôi ngán đến tận cổ rồi!
Vợ tôi lạnh lùng:
- Tùy anh!
Câu đáp cộc lốc của vợ không khác gì dầu đổ vào lửa. Tôi nghiến răng:
- Được rồi! Cô chờ đấy! Tôi làm đơn xin ly hôn ngay bây giờ!
Tôi lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu viết đơn. Ngòi bút chạy nhoáng nhoàng trên giấy với tốc độ 100km/giờ.
Viết và ký tên mình xong, tôi đẩy tờ đơn đến trước mặt vợ. Cô ta cầm bút ký rẹt một cái, thậm chí không thèm liếc qua xem tờ đơn viết những gì.
Thế là xong! Tôi tặc lưỡi và thở ra, không hiểu là thở phào hay thở dài. Cuộc đời cứ như xi-nê-ma, nhưng biết làm thế nào được!
Ký tên xong, vợ tôi đứng lên và cầm lấy ly sữa.
- Cô định làm gì đấy?
- Đem đổ đi chứ làm gì!
- Không được! Để ly sữa đấy cho tôi! Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ!
Đặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Trong khi đó, tôi hì hục lấy muỗng vớt con ruồi ra.
Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà.
Nguyễn Nhật Ánh
Chuyện … “Dzô Dziên” Nhưng Cứ Đọc Chăng?
Mỗi ngày đọc báo, xem tin trên thế giới, sao thấy nhiều chuyện … “dzô dziên” quá, nhưng hay là để tâm hồn mình khỏi mất an bình, thì cứ đọc nhỉ??? Vì bình tâm mà đọc, và đọc có suy nghĩ, sẽ thấy nó chẳng "dzô diên" chút nào cả, các bạn ơi!
Một chuyện kể rằng:
Ở một Phòng Hồi Sinh cuả bệnh viện nọ, có bệnh nhân — không cần biết bệnh nặng nhẹ — cứ nằm giường đó, đến 11 giờ sáng Chủ Nhật, là … đi luôn!
Các bác sĩ thấy lạ quá, và có vị còn cho rằng có bàn tay nhúng vào cuả đấng siêu nhiên nào đó.
Không ai giải thích được bí ẩn trên là vì sao chuyện cứ xẩy ra khoảng 11 giờ sáng Chủ Nhật, nên sau có cả một toán chuyên gia thế giới xúm nhau lại điều tra.
Thế là Chủ Nhật sau đó, vài phút trước 11 giờ là tất cả mọi bác sĩ, điều
dưỡng nhấp nhỏm ngồi chờ bên ngoài phòng để được chính mình chứng kiến hiện tượng hãi hùng này. Người này thì cầm cây thánh giá, người nọ thì mang theo sách kinh, kẻ kia thì cầm vật linh thiêng để xua đuổi tà ma…
Khi đồng hồ điểm 11 tiếng, người ta thấy có anh lao công làm việc bán thời gian bước vào phòng bệnh, rút ổ cắm điện máy trợ sinh cho bệnh nhân, để có chỗ cắm cho máy hút bụi cuả anh vào!
Một chuyện khác:
Có một anh khủng bố I Rắc chuyên gởi thơ bom, nhưng lần này dán thiếu tem, nên thơ đóng dấu “Trả lại người gởi”.
Anh quên khuấy đó là thơ bom, nên mở ra và … bị tan xác!
Đúng là “Thiên bất dung gian!”
Đây là một chuyện … “dzô dziên” khác, đọc xong cũng xin đừng bạn nào bực bội đối với giới … bảo vệ quyền sống súc vật:
Sau Bien cố cuả Hãng Exxon Valdez làm dầu bị đổ loang ra biển Alaska cuả Mỹ, trung bình người ta tốn kém mất 80.000 USD để “phục sinh” lại một con hải cẩu (bị dính dầu đầy mình).
Trong một buổi lễ long trọng, người ta đem thả trở lại thiên nhiên hai con hải cẩu đã được cứu sống với phí tổn lớn nhất như vậy, trong tiếng hoan hô rầm trời cuả những nhà bảo vệ súc vật thuộc “phong trào hoà bình xanh Greenpeace” đang theo dõi buổi lễ.
Chỉ có một phút sau, mọi người thấy rõ mồn một: cảnh một con “sói biển” đến đớp một miếng, nuốt trọn luôn cả hai con hải cẩu!
Vẫn có chuyện … “dzô dziên” như vầy, xin được phóng tác lại sang tiếng Việt:
Ở thành phố Bonn bên Đức, có hai nhà hoạt động “bảo vệ quyền súc vật” đang biểu tình phản đối cung cách những đàn heo được luà vào các lò sát sinh để làm thịt.
Bất ngờ, có cả hai ngàn con bỗng sổng chuồng và uà nhau chạy “bán sống bán chết” thoát qua một khúc hàng rào đổ.
Thế là hai anh “bảo vệ quyền súc vật” bị chúng xéo dẵm nát thây, và bỏ mạng!
Một bữa nọ, Thượng Đế nói với Adam:
“Ta có một tin vui và một tin xấu cho con. Con muốn nghe tin nào trước?”
Adam ngước nhìn Thượng Đế và trả lời:
“Xin hãy cho con được biết tin vui trước.”
“Được! Ta cho con hai bộ phận mới, một cái gọi là não. Nó sẽ giúp con tạo ra những thứ mới lạ, giải quyết các vấn đề và có những cuộc trò chuyện thông minh với Eva. Cái thứ hai là bộ phận sinh dục. Nó sẽ mang lại cho con những khoái cảm thể chất, giúp con lưu truyền lại trí tuệ của mình và nhân rộng cuộc sống trên trái đất. Eva sẽ rất hạnh phúc khi con có bộ phận này để giúp nàng sinh con. ”
Adam vui sướng thốt lên :
“Đó là những món quà thật tuyệt vời mà Ngài ban cho con. Còn tin gì xấu sau sự kiện vui mừng này, xin Ngài cho con biết.”
Thượng Đế nhìn Adam với đôi mắt xót xa và nói:
“Con sẽ không thể sử dụng hai món quà này cùng một lúc!”
Nhận được hai món quà quý giá này Adam giữ chúng bằng hai cách khác nhau. Ông giấu bộ não vào sâu trong một chiếc hộp trên đầu và khơi khơi gắn bộ phận sinh dục vào giữa hai chân. Ở trong một vị trí chông chênh như vậy, bộ phận quý giá này đã không biết nép mình kín đáo lại cứ hay nghểnh cổ lên nhìn khắp chung quanh. Cứ vênh váo lên như một khẩu súng ngoài chiến trường, bộ phận này quên chỉ thị của Thượng Đế là “Eva sẽ rất hạnh phúc khi con có bộ phận này để giúp nàng sinh con” mà hào phóng ban…hạnh phúc cho khắp bàn dân thiên hạ. Đó là chuyện về sau này của con cháu ông Adam, còn vào thời kỳ của chính Adam thì ông chẳng còn cách nào khác hơn là chỉ có mỗi bà Eva để…mưa móc.
Chính lòng…bác ái của con cháu ông Adam đã gây chiến tranh trên khắp quả địa cầu này! Nguyên do là tại…Thượng Đế. Ngài đã ban cho ông Adam và dòng dõi của ông một khẩu súng thần! Cứ tha hồ tác xạ mà đạn vẫn cứ còn.
bao năm đeo lủng lẳng
một khẩu colt 45
khóa an toàn mở sẵn
viên đạn vẫn trong lòng…
(Luân Hoán)
Dư đạn, súng cứ ngông nghênh đi tác chiến trên khắp các vùng chiến thuật, chẳng màng tới lãnh thổ nhà. Vậy là có chuyện. Chuyện lớn chứ không phải chơi. Đó là chuyện chia lìa tức tưởi. Chuyện biệt ly này xảy ra trên khắp thế giới và Việt Nam chúng ta cũng là một bãi chiến trường lớn.
Dư luận ở Việt Nam vừa hoảng hốt ghi nhận những “trận đánh” sau xảy ra ở vùng đồng bằng sông Cửu Long. Tháng 7 năm 2005, ông C., 55 tuổi, bị chị T. dùng lưỡi hái cắt lúa phăng ngay cái hoang đàng hư đốn.
Ngày 25/8/2005, ông N.H.T. ở Tân Biên, Tây Ninh bị vợ cắt phăng súng khi đang ngủ.
Tối 14/9 ông Nguyễn văn Đ. ở Đức Hòa cũng bị vợ phong tước hoạn quan. Ngày 5/10 ông Nguyễn K. ở quận 2, Sài gòn, bị lưỡi dao lam của vợ sớt đẹp cục thịt dư.
Rồi anh M., cư ngụ tại ấp Xóm Lớn, xã Lý Văn Lâm, tỉnh Cà Mau bị vợ thiến trong khi anh đang say mèm, máu chảy ra lênh láng cả nhà mà không ai biết!
Đó là tình hình chiến sự mới nhất tại Việt Nam.
Bản tin chiến sự đau buồn này chỉ là tiếp nối tình hình sôi động trên khắp thế giới mà vụ anh John Wayne Bobbitt xảy ra vào ngày 23 tháng 6 năm 1993 tại Virginia, Mỹ, là cao điểm. Cũng cần nhắc lại vụ cắt nổi danh này để cùng nhau…học tập. Trong cái ngày “lịch sử” đó, bà vợ Lorena Bobbitt để cho chồng thỏa mãn sau khi anh đi uống rượu về, và sau khi chồng ngủ say, bà mới vào bếp lấy con dao bén nhất ra thi hành…án quyết!
Cắt xong, bà cho cái của nợ vào túi nhựa mang đi vứt vào một bụi cây tại một khu vực của thành phố Manassas, tiểu bang Virginia. Cảnh sát đã phải mất nhiều thời gian kiếm tìm mới thấy được cái túi oan nghiệt đó. Họ liền bỏ ngay vào thùng nước đá mang về bệnh viện để cho các bác sĩ nối lại. Sau đó là màn ly dị như mọi người đều đoán được. Phiên tòa xử vụ án này diễn ra vào tháng 2 năm 1994, theo cuộc thăm dò của tuần báo Newsweek, đã được 60% dân số Hoa Kỳ căng mắt theo dõi!
Nhưng câu chuyện của anh Bobbitt lại ồn ào hơn khi anh chơi một màn náo động dư luận sau khi… súng gãy lại lành. Anh chứng tỏ cùng bàn dân thiên hạ là súng của anh vẫn tốt bằng cách đi đóng phim sex! Dĩ nhiên những cuốn phim này bán đắt như tôm tươi vì anh nào cũng muốn rút kinh nghiệm.
Cái thứ đầy gân cốt nhạy cảm khi trồi khi sụt đó khi bị cắt lìa lại có thể…nối vòng tay lớn đánh đông dẹp bắc được như vậy sao? Được chứ! Bác sĩ Dương Quang Vũ thuộc chuyên khoa niệu, bệnh viện Chợ Rẫy, Sài gòn, đã bật mí việc phẫu thuật tế nhị này. Trong trường hợp bị cắt, bệnh nhân phải đến bệnh viện trong vòng 6 tiếng mới có khả năng nối lại và hồi phục được.
Thông thường một ca phẫu thuật mất từ 2 tiếng rưỡi đến 3 tiếng rưỡi. Trong thời gian sửa soạn ra tay, các bác sĩ phải… tu sửa khúc đoạn trường này trong môi trường lạnh. Đầu tiên, phẫu thuật gia sẽ khâu nối hai thể hang và thể xốp. Sau đó mới nối các mạch máu. Phải rửa sạch máu trong lòng mạch để tránh tắc mạch sau khi nối. Tiếp theo là sử dụng các dụng cụ vi phẫu thuật nối động mạch và tĩnh mạch lưng của chú nhỏ. Động tác này khá rắc rối vì có khi không tìm được động mạch và tĩnh mạch để nối, các bác sĩ bắt buộc phải bỏ qua giai đoạn này mang tới kết quả thảm sầu là chú nhỏ chỉ có thể là một vật trang trí cho đẹp mắt chứ không sử dụng được trong trường đao trận kiếm! Trong trường hợp phẫu thuật thành công thì chỉ 20 ngày sau vết thương có thể lành. Khi các mạch máu đã được nối và thông trở lại thì mọi hoạt động tâm sinh lý đều có thể coi là bình thường.
Việc có thể phục hồi được những vật thể ý nghĩa nhất của cuộc đời đã phân chia ra hai loại…sát nhân!
Thứ nhất là loại “còn một chút gì”. Cái còn đây là những…mảnh đời đứt đoạn. Cắt nhưng vẫn còn vương vấn chẳng nỡ đành đoạn. Trong 5 trường hợp ra tay của những bà vợ Việt Nam trong năm ngoái, 2005, đã được diễn tả ở trên thì có ba trường hợp các bà vợ vẫn còn…từ tâm! Các bà đã nộp chiến lợi phẩm cho bệnh viện và các bác sĩ đã nối lại thành công.
Thứ hai là loại “cạn tàu ráo máng”. Cắt xong là phi tang phần mềm vừa rời khỏi nguồn gốc một cái rột! Các bà thuộc loại này có rất nhiều sáng kiến. Như bà Kim Trần ở Alaska. Sau khi cắt xong, bà ném cái của nợ vào bồn cầu rồi giật nước cho trôi đi. Cảnh sát đã phải gọi cho Sở Vệ Sinh đến xem xét mọi ngõ ngách trong ống cống để tìm xem nó có toòng teeng ở đâu không. Phúc bảy mươi đời cho nạn nhân, sau hai tiếng đồng hồ lục lạo, họ đã tìm được anh chàng cố thủ ngay dưới cổ bồn cầu hình chữ S.
Bên Đài Loan, bà Hsiu Chan cũng làm y chang bài bản như bà Kim Trần ở Alaska. Cũng mạnh tay dục vào trong bồn cầu, cũng giận dữ giật nước cho trôi đi cái thứ khó nuốt. Báo hại cảnh sát cũng phải mầy mò tìm kiếm. Lần này “chàng” phiêu lưu xa hơn, chạy tuốt ra tận ống cống!
Nàng Antoinette Pasquez, 26 tuổi, bên xứ Côte d’Ivoire, chơi trò…nội trợ! Sau khi dùng dao bén cắt phăng thằng nhỏ của anh chàng chồng hờ lãng mạn 39 tuổi người Pháp từ mẫu quốc sang, nàng bèn bắc chảo chiên cục thịt không mất tiền mua như chiên xúc xích. Sau đó nàng trút ra đĩa làm một màn điểm tâm ngon lành. Khi bị bắt, nàng khai là vì quá thương yêu anh chàng Jean này mà chàng thì cứ mang gươm đi múa loạn xạ trong vườn của người khác nên cắt đi để giữ độc quyền. Cắt xong, báu vật đã nắm trong tay, nàng vẫn còn thương nên cho vào bụng để có được niềm riêng một cách chắc ăn. Nghe dễ thương biết bao!
Cũng thuộc trường phái bếp núc nhưng kỹ càng hơn là bà Kristina Popova, 28 tuổi, người Nga. Chắc là vì bà kiêng mỡ nên sau khi cắt cái…gậy thằng ăn mày của chồng là anh nhân viên hỏa xa Nikolai Ivanovich, 36 tuổi, bà liền cắt thành từng khúc, cho vào nồi hầm với khoai và cà rốt như hầm ragout rồi ngồi ăn ngon lành món ngầu pín!
Tại Houston, Texas, cô Delmy Ruiz lại mở ra một trường phái khác. Cô đã ra tay hành động khi ông chồng Rene Aramando đang say giấc điệp. Cô vứt cái thứ bạc bẽo đó qua cửa sổ cho chú cẩu sơi tái!
Dù vì lý do gì đi nữa thì hành động đành đoạn của các bà vợ có máu hoạn thư nồng độ cao này cũng phải ra tòa trả lời trước pháp luật. Họ bị kết tội gì bây giờ nhỉ? Tội ăn cướp đồ vật của người khác? Hay là tội xâm phạm…tư gia? Tội chiếm đoạt một thứ đã tưởng như là của riêng? Hay là tội ăn cắp…thịt?
Luật gia Huỳnh Minh Vũ cho biết là những bà cắt của quý của chồng bị ghép vào tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác được dự liệu trong điều 104 của Bộ Hình Luật ở Việt Nam. Nguyên văn điều luật này như sau: “Người nào cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ thương tật từ 11% đến 30% hoặc dưới 11% nhưng thuộc một trong các trường hợp sau đây thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ sáu tháng đến ba năm: dùng hung khí gây nguy hiểm; gây cố tật nhẹ cho nạn nhân; người ốm đau hoặc không có khả năng tự vệ; đối với người nuôi dưỡng mình; có tổ chức; có tính chất côn đồ hoặc tái phạm nguy hiểm”.
Như vậy rõ ràng cắt là tội cố ý gây thương tích chứ không phải những cái tội cà chớn mà tôi đã hài ra ở trên. Nhưng có phải chỉ là cố ý gây thương tích thôi chăng? Có mỗi thằng nhỏ làm vốn cho cuộc sống có hương hoa mà chơi luôn một phùa trăm phần trăm như thế e rằng chuyện phải…ầm ĩ hơn nhiều.
Đau đớn thay phận đàn ông!
Chưa hết. Người vợ chỉ bị ra ba tòa quan lớn nếu ông chồng làm đơn khởi tố theo đúng qui định trong Điều 105 của bộ luật Tố Tụng Hình Sự! Như vậy, nếu sự giận dữ không lớn bằng sự mắc cở không muốn chường mặt ra trước công chúng với vết thương lòng thì huề cả làng. Nếu ông chồng nhất định khiếu tố thì hình phạt và mức án do tòa án tuyên xử tùy theo tính chất của hành vi vi phạm và mức độ thương tích. Ngoài ra còn có những yếu tố giảm khinh: các bà thuộc loại “còn một chút gì” mà lại còn tỏ ra ăn năn hối lỗi, bảo vệ con chim đã rời tổ ấm, đưa chồng đi bệnh viện nối cánh chim giang hồ sẽ có điểm trước tòa. Còn các bà chằng thuộc trường phái “cạn tàu ráo máng” cho tang vật một đi không trở lại thì sẽ bị coi như là tăng trách nhiệm hình sự.
Luật thì như vậy, nhưng với tòa án…nhân dân thì luật nó lung tung lắm. Như trường hợp bà Kim Trần. Không phải bà Kim Trần ở vùng xứ lạnh cóng Alaska nói ở trên đâu mà là bà cũng tên Kim Trần ở Vancouver, Canada cơ. Bà này 38 tuổi, có 6 con với ông chồng tên Phùng Học Vi, 42 tuổi. Ông Vi ham vui có một cô bồ non trẻ đẹp khiến bà vợ nổi máu tam bành lên. Bà cắt lìa gươm thiêng của chồng bằng một con dao làm bếp. Sự việc ra trước tòa án của Tỉnh bang British Columbia, Canada do ông chánh án Patrick Dohm chủ trì. Tòa đã cân nhắc các sự kiện như sau.
Thứ nhất, người chồng Phùng Học Vi đã chung sống 18 năm với bà Kim Trần và có 6 đứa con, nay lại léng phéng có nhân tình khiến bà vợ ra tay cắt đứt của quý, tuy đã được nối lại nhưng hoạt động tiểu tiện và truyền giống không còn được như xưa.
Thứ hai, người vợ Kim Trần là người lo săn sóc cho 6 đứa trẻ mà nếu bà vào tù thì 6 đứa trẻ này sẽ mất đi tình mẫu tử thiêng liêng, gia đình sẽ tan vỡ để lại hậu quả điêu đứng cho những trẻ nhỏ. Do đó, tòa tuyên án 2 năm tù treo.
Tòa xử xong, tòa án…nhân dân mới cãi cọ. Dựa vào sự kiện bà Kim Trần đã trình bày trong nước mắt trước tòa là bà đã nài nỉ van xin chồng bỏ người tình trở về chung sống với vợ con mà ông vẫn say duyên mới không đoái hoài gì tới gia đình nên bà mới cắt vì quá thương yêu ông, Hội Phụ Nữ Chống Bạo Hành Với Phụ Nữ mà đại diện là bà Fatima Jaffer mới phát biểu: “Thật là bất công khi người chồng đi theo một phụ nữ khác mà bỏ rơi người đàn bà có con cái như vậy!”
Phía các ông phản pháo lại. Tiến sĩ Gerry của Hội Bảo Vệ Người Đàn Ông Bị Sách Nhiễu vùng Vancouver mỉa mai: “Thật kinh ngạc khi một người làm hành vi tệ mạt đến thế mà vẫn được quyền sống chung và săn sóc đám trẻ thơ.”
Một hội đực rựa khác, Liên Đoàn Các Người Đàn Ông vùng Lower Mainland tại Canada hỏi móc lại: “Chúng ta thử lấy ví dụ người vợ bị cắt mất một vú thì người chồng làm việc đó trong cơn cuồng nộ sẽ bị tòa án xử phạt ra sao?”. Ừ, không trả thù được vào cái chỗ đáng phải cắt mà không thể cắt được thì kiếm chỗ dễ cắt mà cắt chứ sao? Nhưng đã biết tìm tới điểm đáng cắt mà cắt như vậy thì bình tĩnh quá đi chứ, cuồng nộ ở chỗ nào? Trong ví dụ này, các ông đã xử dụng tới cái não, bộ phận mà Thượng Đế đã cấm dùng khi đã dùng tới cái thứ ở miệt dưới. Hóa ra Con Tạo thông minh tiên liệu hết mọi chuyện từ trước rồi.
Có thấy vụ cắt cái gò bồng đảo của vợ bao giờ đâu! Cũng rắc rối đấy chứ!
Anh chàng Tarzan mình trần chỉ có độc một cái khố trong rừng xanh tưởng một mình một cõi, thế mà cũng rắc rối. Chàng đã mất cái chỗ để giải thủy. Chẳng ai cắt cả, chỉ là một…chiến công!
Sau trận huyết chiến với chúa tể sơn lâm để dành quyền cai trị khu rừng già, cọp chúa bị hạ gục nhưng Tarzan bị thương nặng: mất một mắt, một cánh tay và…cái đó. Tất cả thú rừng bèn họp lại để quyết định cứu người hùng. Chim ưng tặng Tarzan một con mắt, đười ươi tặng một cánh tay và một chú voi con tặng chàng… cái vòi. Sau cuộc phẫu thuật tại bệnh viện, Tarzan trở lại rừng xanh, báo đen hỏi:
“Chẳng hay người hùng có bằng lòng với một thân thể mới như thế này không?”
Tarzan ngậm ngùi trả lời:
“Mắt chim ưng cho ta rất tốt, ta có thể nhìn được rất xa và rất rõ. Cánh tay của đười ươi cũng rất tốt, dài và khỏe. Chỉ duy có cái vòi của chú voi nhỏ tặng ta thì hơi bất tiện. Suốt ngày nó cứ vặt cỏ rồi nhét vào mông của ta!”
Song Thao
....
Con Ruồi
Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu. Vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình.
Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!
Tôi ốm. Điều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khủng!
Thế là mọi chuyện bắt đầu.
Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tối đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không thì cứ gọi là thức trắng đêm.
Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn.
Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi:
- Sao vậy anh?
Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn:
- Có người chết trôi kia kìa!
Vợ tôi cầm ly sữa lên:
- Chết rồi! Ở đâu vậy cà?
- Còn ở đâu ra nữa! - Tôi nhấm nhẳng - Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à!
Vợ tôi nhăn mặt:
- Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!
- Hừ, mới sa hay sa từ hồi nào, có trời mà biết!
Vì tôi đang ốm nên vợ tôi không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi:
- Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.
Tôi vẫn chưa nguôi giận:
- Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi!
Vợ tôi trố mắt:
- Nó còn trong ly kia mà!
- Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi.
- Anh thấy sao anh còn uống?
- Ai mà thấy!
- Không thấy sao anh biết có hai con?
Tôi tặc lưỡi:
- Sao lại không biết? Uống vô khỏi cổ họng, nghe nó cộm cộm là biết liền.
Vợ tôi bán tính bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm, một lần nữa cô ta sẵn sàng nhận khuyết điểm:
- Thôi, lỗi là do em bất cẩn! Để em...
Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu nhận lỗi dễ dàng như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang:
- Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả đời vậy?
Vợ tôi giật mình:
- Anh bảo sao? Em làm gì mà anh gọi là bất cẩn cả đời?
- Chứ không phải sao?
- Không phải!
À, lại còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt:
- Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?
- Thì có làm phải có sai sót chứ? Anh giỏi sao anh chẳng ủi lấy mà cứ đùn cho em!
- Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giọng như thế hả? Cô nói với người ốm như thế hả? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô so sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà...
Thấy tôi kết tội ghê quá, vợ tôi hoang mang:
- Em đâu có nói vậy!
- Không nói thì cũng như nói! Cô tưởng cô giỏi lắm phỏng? Thế tháng vừa rồi ai làm cháy một lúc hai cái bóng đèn, tháng trước nữa ai phơi quần áo bị đánh cắp mà không hay? Cô trả lời xem!
Vợ tôi nhún vai:
- Anh lôi những chuyện cổ tích ấy ra làm gì? Hừ, anh làm như anh không bất cẩn bao giờ vậy! Anh có muốn tôi kể ra không? Tháng trước ai mở vòi nước quên tắt để cho nước chảy ngập nhà? Anh hay tôi? Rồi trước đó nữa, ai làm mất chìa khóa tủ, phải cạy cửa ra mới lấy được đồ đạc?
Tôi khoát tay:
- Nhưng đó là những chuyện nhỏ nhặt! Còn cô, năm ngoái cô lấy mấy triệu cho bạn bè mượn bị nó gạt mất, sao cô không kể luôn ra?
- Chứ còn anh, sao anh không kể chuyện anh đi coi đá gà bị mất xe? Rồi năm ngoái, ai nhậu xỉn bị giật mất điện thoại?
Cứ như thế, như có ma xui quỉ khiến, hai vợ chồng thi nhau lôi tuột những chuyện đời xửa đời xưa của nhau ra và thay nhau lên án đối phương, không làm sao dừng lại được. Tôi quên phắt là tôi đang ốm. Vợ tôi cũng vậy. Chúng tôi mải mê vận dụng trí nhớ vào việc lùng sục những khuyết điểm tầng tầng lớp lớp của nhau. Và thật lạ lùng, có những chuyện tưởng đã chìm lấp từ lâu dưới bụi thời gian, tưởng không tài nào nhớ nổi, thế mà bây giờ chúng lại hiện về rõ mồn một và chen nhau tuôn ra cửa miệng. Từ việc tôi ngủ quên tắt tv đến việc vợ tôi mua phải cá ươn, từ việc tôi bỏ đi chơi ba ngày liền không về nhà đến việc vợ tôi đi dự sinh nhật bạn đến mười hai giờ khuya v.v..., chúng tôi thẳng tay quậy đục ngầu quá khứ của nhau và vẽ lên trước mặt mình một bức tranh khủng khiếp về đối tượng.
Trời ơi! Thế mà trước nay tôi vẫn sống chung với con người tệ hại đó! Thật không thể tưởng tượng nổi! Tôi cay đắng nhủ thầm và bùng dậy quyết tâm phá vỡ cuộc sống đen tối đó. Tôi đập tay xuống bàn, kết thúc cuộc tranh cãi:
- Thôi, tra khảo hành hạ nhau thế đủ rồi! Tóm lại là tôi hiểu rằng tôi không thể sống chung với cô được nữa! Tôi ngán đến tận cổ rồi!
Vợ tôi lạnh lùng:
- Tùy anh!
Câu đáp cộc lốc của vợ không khác gì dầu đổ vào lửa. Tôi nghiến răng:
- Được rồi! Cô chờ đấy! Tôi làm đơn xin ly hôn ngay bây giờ!
Tôi lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu viết đơn. Ngòi bút chạy nhoáng nhoàng trên giấy với tốc độ 100km/giờ.
Viết và ký tên mình xong, tôi đẩy tờ đơn đến trước mặt vợ. Cô ta cầm bút ký rẹt một cái, thậm chí không thèm liếc qua xem tờ đơn viết những gì.
Thế là xong! Tôi tặc lưỡi và thở ra, không hiểu là thở phào hay thở dài. Cuộc đời cứ như xi-nê-ma, nhưng biết làm thế nào được!
Ký tên xong, vợ tôi đứng lên và cầm lấy ly sữa.
- Cô định làm gì đấy?
- Đem đổ đi chứ làm gì!
- Không được! Để ly sữa đấy cho tôi! Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ!
Đặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Trong khi đó, tôi hì hục lấy muỗng vớt con ruồi ra.
Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà.
Nguyễn Nhật Ánh
Chuyện … “Dzô Dziên” Nhưng Cứ Đọc Chăng?
Mỗi ngày đọc báo, xem tin trên thế giới, sao thấy nhiều chuyện … “dzô dziên” quá, nhưng hay là để tâm hồn mình khỏi mất an bình, thì cứ đọc nhỉ??? Vì bình tâm mà đọc, và đọc có suy nghĩ, sẽ thấy nó chẳng "dzô diên" chút nào cả, các bạn ơi!
Một chuyện kể rằng:
Ở một Phòng Hồi Sinh cuả bệnh viện nọ, có bệnh nhân — không cần biết bệnh nặng nhẹ — cứ nằm giường đó, đến 11 giờ sáng Chủ Nhật, là … đi luôn!
Các bác sĩ thấy lạ quá, và có vị còn cho rằng có bàn tay nhúng vào cuả đấng siêu nhiên nào đó.
Không ai giải thích được bí ẩn trên là vì sao chuyện cứ xẩy ra khoảng 11 giờ sáng Chủ Nhật, nên sau có cả một toán chuyên gia thế giới xúm nhau lại điều tra.
Thế là Chủ Nhật sau đó, vài phút trước 11 giờ là tất cả mọi bác sĩ, điều
dưỡng nhấp nhỏm ngồi chờ bên ngoài phòng để được chính mình chứng kiến hiện tượng hãi hùng này. Người này thì cầm cây thánh giá, người nọ thì mang theo sách kinh, kẻ kia thì cầm vật linh thiêng để xua đuổi tà ma…
Khi đồng hồ điểm 11 tiếng, người ta thấy có anh lao công làm việc bán thời gian bước vào phòng bệnh, rút ổ cắm điện máy trợ sinh cho bệnh nhân, để có chỗ cắm cho máy hút bụi cuả anh vào!
Một chuyện khác:
Có một anh khủng bố I Rắc chuyên gởi thơ bom, nhưng lần này dán thiếu tem, nên thơ đóng dấu “Trả lại người gởi”.
Anh quên khuấy đó là thơ bom, nên mở ra và … bị tan xác!
Đúng là “Thiên bất dung gian!”
Đây là một chuyện … “dzô dziên” khác, đọc xong cũng xin đừng bạn nào bực bội đối với giới … bảo vệ quyền sống súc vật:
Sau Bien cố cuả Hãng Exxon Valdez làm dầu bị đổ loang ra biển Alaska cuả Mỹ, trung bình người ta tốn kém mất 80.000 USD để “phục sinh” lại một con hải cẩu (bị dính dầu đầy mình).
Trong một buổi lễ long trọng, người ta đem thả trở lại thiên nhiên hai con hải cẩu đã được cứu sống với phí tổn lớn nhất như vậy, trong tiếng hoan hô rầm trời cuả những nhà bảo vệ súc vật thuộc “phong trào hoà bình xanh Greenpeace” đang theo dõi buổi lễ.
Chỉ có một phút sau, mọi người thấy rõ mồn một: cảnh một con “sói biển” đến đớp một miếng, nuốt trọn luôn cả hai con hải cẩu!
Vẫn có chuyện … “dzô dziên” như vầy, xin được phóng tác lại sang tiếng Việt:
Ở thành phố Bonn bên Đức, có hai nhà hoạt động “bảo vệ quyền súc vật” đang biểu tình phản đối cung cách những đàn heo được luà vào các lò sát sinh để làm thịt.
Bất ngờ, có cả hai ngàn con bỗng sổng chuồng và uà nhau chạy “bán sống bán chết” thoát qua một khúc hàng rào đổ.
Thế là hai anh “bảo vệ quyền súc vật” bị chúng xéo dẵm nát thây, và bỏ mạng!